Yên Sơn

VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ

Hơn ba mươi năm lưu đày biệt xứ
Ở những ngày tàn cuộc chiến điêu linh
Cũng bấy nhiêu năm xót đời lữ thứ
Tiếng gọi trường xưa rộn rã ân tình
Tôi trở lại thăm qua ngôi trường cũ
Mái ngói rêu phong, tường phủ rêu mờ
Gốc phượng già trổ thêm vài nhánh khổ
Ở đầu cành điểm vài nụ chơ vơ
Phòng ốc cũ cỏ hoang vây kín lối
Bóng thầy cô như nhòa nhạt đâu đây
Giữa trưa hè tiếng ve sầu réo gọi
Như nhớ như thương những tháng cùng ngày
Tôi cố nén tiếng thở dài não nuột
Muốn quay lưng mà chân bước không đành
Đứng trước cổng nhìn sân trường một lượt
Nôn nao buồn trang lưu bút ngày xanh
Tôi cúi mặt dấu lệ buồn nhỏ xuống
Tưởng niệm vong linh bè bạn chung trường
Đứa hy sinh cho tự do, lý tưởng
Đứa chết trong tù, đứa bỏ xác đại dương
Tay vuốt tóc, tóc nhuộm màu sương khói
Mồ hôi tuôn ướt mặt giữa trưa hè
Và tiếng ve sầu nỉ non réo gọi
Trong cõi vô tình ấm lạnh hồn quê
Yên Sơn
Đức Quang 090708

Được bạn: vdn 29.11.10 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ"